Từ đó về sau, tôi không còn cố tình nhắc đến cô ấy nữa. Thỉnh thoảng gặp anh Thành, anh ấy cũng rất quan tâm đến cảm xúc của tôi, chưa bao giờ nhắc đến tên cô ấy.
Đêm giao thừa, nghỉ Tết ở nhà, thấy chương trình văn nghệ đêm giao thừa quá nhạt nhẽo, tôi rủ mấy đứa bạn thân đi đánh bài. May mắn thay, trên bàn bài bốn người thì chỉ có một người đã kết hôn, ba kẻ độc thân như chúng tôi chẳng hề bị áp lực gì cả, khiến tôi cảm thấy hứng thú hơn khi đánh bài. Nhưng điện thoại của họ cứ reng liên tục với đủ loại tin88king Vin nhắn chúc mừng năm mới. Còn tôi, vốn không giỏi giao tiếp, mà những người quen biết ở Vũ Hán hầu hết là đồng nghiệp, ngay cả những người bạn thân thiết cũng ít khi gửi tin nhắn hay lời chúc qua điện thoại vào dịp lễ Tết. Đúng là vẫn phải gọi điện thăm hỏi nhau chứ! Chỉ có mấy quản lý kinh doanh từ phía đối tác thường thích gửi tin nhắn chúc Tết hàng loạt, nên tôi hầu như không xem, để điện thoại ở chế độ im lặng để khỏi ảnh hưởng đến ván bài.
Khi ván bài kết thúc, tôi về nhà đúng lúc mẹ chuẩn bị đồ ăn khuya. Món ăn mẹ nấu thật sự thơm ngon tuyệt vời, dù chỉ là đồ ăn khuya, phần lớn là thức ăn còn lại từ bữa cơm chiều nhưng tôi vẫn ăn được một bát cơm to, no căng bụng. Có lẽ vì thua tiền bài nên tôi ăn nhiều hơn bình thường, đùa chút thôi, thực ra là vì món mẹ nấu quá ngon. Sau khi rửa mặt và đánh răng xong, tôi nằm xuống giường và bắt đầu kiểm tra từng tin nhắn SMS, WeChat, QQ…
Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một tin nhắn lạ mà quen thuộc. Tôi giật mình vì tin nhắn đó chính là từ cô ấy, nhưng theo tôi nghĩ thì dường như đó là một tin nhắn gửi hàng loạt. Trong thời đại WeChat thống trị hiện nay, việc dùng tin nhắn SMS gửi hàng loạt như vậy tôi cho rằng không cần thiết lắm.
Tôi gọi điện cho anh Thành, may mắn là anh ấy vẫn88vin shop chưa ngủ. Chúng tôi nói vài câu chúc mừng năm mới rồi tôi hỏi anh Thành: “Cô ấy có gửi tin nhắn chúc Tết anh không?” Anh Thành ngạc nhiên, hỏi lại: “Ai cơ?” Tôi đáp: “Còn ai nữa, chính là cô ấy!” Anh Thành trả lời: “Không có.” Tôi lại rơi vào trầm tư, đầu đầy dấu hỏi. Anh Thành hỏi tôi tại sao lại hỏi thế, tôi nói: “Cô ấy gửi cho tôi một tin nhắn, nhưng trông giống như là gửi hàng loạt.” Anh Thành bảo tôi chụp màn hình gửi cho anh ấy xem. Tôi gửi qua liền. Anh Thành nói: “Cái này không giống tin nhắn gửi hàng loạt đâu, thông thường nếu gửi hàng loạt thì ít ai tự viết nội dung chúc mừng, cái tin nhắn này của cô ấy trông giống như tự viết đó.” Tôi nói: “Tôi cũng không rõ nữa, nhưng quyết định ban đầu của tôi vẫn giữ nguyên, quên cô ấy đi.” Anh Thành nói: “Dù sao thì cậu cũng phải suy nghĩ kỹ, chuyện tình cảm chỉ có bản thân mình mới có thể nắm bắt được.” Sau khi chúc nhau thêm vài lời tốt đẹp, chúng tôi mới cúp máy.
Tôi không trả lời tin nhắn đó, từ bỏ việc đoán ý định của cô ấy, từ bỏ tình cảm dành cho cô ấy.
Năm nay, Tết không vui vẻ gì cả, trong lòng cứ như có chiếc xương cá đâm vào, đau ngứa khó chịu.
<Chưa kết thúc> Chương trước: Người con gái trong tim tôi (13) Trang mạng xã hội của cô ấy Chương sau: Người con gái trong tim tôi (15) Cô ấy tìm tôi